Ở cái xóm ven ven thị trấn, ông Duy không phải người nổi tiếng. Cũng chẳng phải người dễ gần ngay lần đầu gặp. Ai mới tiếp xúc đều nhận xét giống nhau: “Ông ấy lạnh. Cộc. Khó đoán.” Mà thật, ông không cười dễ dãi, không bắt chuyện bâng quơ, càng không có cái kiểu “vừa gặp đã thân”. Gặp chuyện không ưa là mặt ông sầm lại, giọng cụt lủn như điện thoại hết pin. Có lần tôi nghe ông gắt hàng xóm chỉ vì con mèo nhảy qua giàn mướp nhà mình. Gắt to, gắt gắt gỏng,