Chiều hôm ấy trời dịu mát, nắng vương nhẹ lên giàn thiên lý đầu ngõ, ông Duy ngồi bên ấm trà như thường lệ. Trước mặt ông là cuốn sổ tay cũ kỹ, gáy sổ sờn vì được mở ra mỗi ngày. Ông không viết gì vội, chỉ ngồi lặng, nhấp ngụm trà rồi thở chậm. Gió đưa mùi cỏ mới cắt lên sân, nghe thơm như ký ức. Trong đầu ông không có chuyện gì to tát, chỉ là đang nghĩ về những gì đã đi qua – về những lúc ông từng giận ai đó quá lâu, từng