Hồi còn trẻ, ông Duy là người hay cau mày. Không phải vì ông khó tính, mà vì ánh mắt của ông lúc nào cũng soi thấy chuyện trái khoáy. Nhìn đâu cũng thấy chướng mắt: từ đứa trẻ không khoanh tay chào người lớn, đến người bán hàng mặt mũi cau có, hay cậu thanh niên ăn nói bỗ bã giữa chợ. Có lần, ông về nhà mà vẫn còn lầm bầm: “Làm ăn gì mà mặt như đưa đám!” Ông nghĩ, chắc tại mình sống tử tế quá nên mới không chịu nổi những điều cẩu thả, sống