Hồi trẻ, ông Duy nghĩ rằng thương người là việc nên làm, còn thương mình là ích kỷ. Ông nhường người khác miếng ngon, dậy sớm lo việc chung, làm gì cũng nghĩ phần người trước, phần mình sau. Có lần ông bị sốt vẫn gắng đi làm, vừa xách thúng ra khỏi cổng đã lảo đảo, vậy mà vẫn cố. Vợ ông lo, bảo ông nằm nghỉ, ông chỉ cười: “Nghỉ một hôm thì người khác khổ.” Nhưng ông không biết rằng, chính ông cũng là một người – một người có quyền được yếu, được nghỉ, được thương.