Từ bi với chính mình – việc tưởng dễ mà hóa ra… khó. Từ chuyện… ông Duy giận chính mình
Ông Duy năm nay đã năm mươi lăm. Gọi là “có tuổi” thì cũng chưa già, nhưng bảo trẻ thì cũng không còn dẻo dai như xưa. Ông sống một mình với vợ ở xóm nhỏ, con cái đã lập gia đình cả. Ngoài vườn có giàn mướp, bên hông có lu nước, bên trong có cái võng vải ngả nghiêng theo mùa nồm Bắc bộ.
Hồi trước, ông Duy là người nóng tính – không phải kiểu quát tháo ầm ầm, mà là hay cằn nhằn chính mình. Làm gì sai là tự trách. Quên việc là tự dằn vặt. Đôi khi chỉ vì cái thìa để sai chỗ mà cả buổi ông… mặt ủ mày chau như vừa mất mùa.
Có lần ông lỡ làm vỡ cái bát sành mẹ vợ để lại. Không ai trách, vợ ông còn cười: “Ối giời ơi, vỡ rồi thì thôi, làm sao mà trách cái tay?” Nhưng ông Duy thì lặng lẽ lượm từng mảnh, rồi cả buổi hôm đó, ông chẳng nói một lời.
Từ bi với thiên hạ – dễ. Với mình – lại khó.
Người ngoài thấy ông Duy giúp hàng xóm, đỡ cụ già, cho trẻ con bánh, ai cũng khen ông hiền, ông tốt. Nhưng chỉ ông biết – trong lòng ông còn khắt khe với chính mình hơn bất kỳ ai. Ông bảo: “Tôi tha thứ cho người ta được. Nhưng đôi khi… không tha cho mình được.” Nghe buồn buồn. Nhưng mà đúng thật – nhiều người sống cả đời tử tế với người khác, mà lại cay nghiệt với bản thân.
Học cách thương chính mình – từ chuyện nhỏ xíu thôi
Rồi một buổi chiều nọ, ông Duy đang nhổ cỏ ngoài vườn thì đau lưng. Cúi xuống không nổi. Thay vì ráng thêm, ông ngồi xuống bậc thềm, rót chén trà, và… cười. Ông kể: “Hồi trước là cố. Đau cũng cố. Mệt cũng cố. Mà ráng mãi rồi cũng đứt. Giờ thì biết: không thương mình, không ai thương hộ.”
Từ đó, mỗi ngày ông dành một buổi sáng chậm lại. Không làm gì vội. Nghe chim hót. Tưới cây. Ngửi mùi nước chè. Mỗi tối, ông lại ghi vào tờ giấy nhỏ: “Hôm nay, mình sống đàng hoàng.”
Không phải để khoe. Chỉ để nhắc lòng mình: mình cũng xứng đáng được yêu thương – như người khác.
Từ bi không phải là buông xuôi. Là biết mình cũng cần được nhẹ lòng.
Có người nói: “Sống từ bi là sống vì người khác.” Đúng. Nhưng nếu mình không còn lại gì, thì lấy gì mà cho? Ông Duy giờ đã biết nói với bản thân bằng giọng dịu dàng. Làm sai, thì sửa. Quên, thì ghi lại. Không dằn vặt. Không mắng mỏ. Vì ông hiểu: nỗi đau không nằm ở lỗi, mà nằm ở việc ta cứ ghim mãi cái lỗi trong lòng.
Một bữa cơm ngon cũng là từ bi với bản thân
Có bữa, vợ ông Duy nói: “Ông ơi, ăn thêm miếng cá đi, béo lên tí cho nó khoẻ.” Trước kia ông sẽ gạt đi: “Tôi ăn đủ rồi.” Giờ thì ông gật: “Cho tôi thêm bát canh.”
Ăn ngon, ngủ sớm, tập thở đều – với ông, giờ là cách sống để yêu chính mình mà không thấy… ích kỷ.
Từ bi với chính mình – là hiểu mình không hoàn hảo, và… không sao cả
Ông Duy có lần kể, hồi trẻ ông đặt mục tiêu “một năm phải làm được gì đó lớn lao”. Giờ thì ông chỉ mong: “Một ngày sống nhẹ. Một ngày không tổn thương ai. Một ngày không quên thương chính mình.”
✅ Tha lỗi cho người – là rộng lượng
✅ Tha lỗi cho mình – là bắt đầu chữa lành
✅ Yêu bản thân – không phải vì mình là trung tâm
Mà vì mình cũng là một sinh linh đang tập sống tử tế mỗi ngày.
Bạn đọc bài này, thử tự hỏi: lần cuối cùng bạn ôm lấy chính mình – là khi nào?
Không cần hoa mỹ. Không cần lý do. Chỉ cần một chút dịu dàng với chính tâm hồn đang mỏi.
—
Miếng ngon nhớ kẻ cho mình,
Đắng cay cũng bởi mặn tình mà ra.