Giờ Việt Nam
Đang tải giờ Việt Nam...
  • 🏠
  • Ngôi đền Từ Bi
  • Giới thiệu Dự án
  • Góp ý
No Result
View All Result
  • Từ bi trong Giáo lý
  • Đạo và Đời
  • Từ bi trong Đời sống
  • Từ bi với muôn loài
  • Gieo hạt Từ bi
  • Video
No Result
View All Result

Từ bi với chính mình – Học cách thương lấy một người vẫn đang lớn lên trong bản thân mình.

Có một người mà ta hay quên thương nhất trong đời – đó là chính ta.

Ông Duy, năm ấy vừa bước qua tuổi năm mươi lăm, tóc đã pha sương nhưng lưng vẫn thẳng, chân vẫn chắc. Ông là người sống gọn gàng, ngăn nắp, làm việc gì cũng chừng mực, chu toàn. Cả xóm ai cũng quý, vì ông sống nghĩa tình, không ồn ào mà chân chất. Nhưng có một điều mà chỉ vợ ông – người ở cạnh ông suốt ba mươi năm – mới hiểu: ông Duy hay khắt khe với chính mình.

Không phải là ông giận dữ, cáu bẳn hay vung tay mắng mỏ. Cái cách ông giận mình, nó lặng lẽ như một nỗi mưa ngâu rơi suốt đêm vào bậu cửa. Có lần ông làm rơi một cái bát, là bát sành cũ, sứt mẻ đã lâu, chẳng đáng là bao, nhưng ông ngồi thừ ra, nhặt từng mảnh như đang nhặt lại một điều gì đó trong lòng. Vợ ông nhìn rồi nói nhẹ: “Ông làm vỡ cái bát chứ có vỡ mình đâu mà ông ngồi như mất của vậy.” Nhưng ông không đáp, chỉ im lặng, như thể đang mắng mình trong câm lặng. Đôi khi, người ta dễ tha thứ cho kẻ làm họ tổn thương, nhưng lại chẳng dễ gì bỏ qua cho chính mình chỉ vì một sai sót nhỏ.

Hồi trẻ, ông Duy nghĩ rằng thương người là việc nên làm, còn thương mình là ích kỷ. Ông nhường người khác miếng ngon, dậy sớm lo việc chung, làm gì cũng nghĩ phần người trước, phần mình sau. Có lần ông bị sốt vẫn gắng đi làm, vừa xách thúng ra khỏi cổng đã lảo đảo, vậy mà vẫn cố. Vợ ông lo, bảo ông nằm nghỉ, ông chỉ cười: “Nghỉ một hôm thì người khác khổ.” Nhưng ông không biết rằng, chính ông cũng là một người – một người có quyền được yếu, được nghỉ, được thương.

Một lần, gần Tết, ông dọn cái kho nhỏ sau nhà. Trong lúc bê cái chậu nhôm cũ, ông trượt chân, ngã sấp xuống nền đất. Không ai chứng kiến, chỉ có gió bấc thổi qua mái rạ và tiếng ông thở dồn trong ngực. Ông nằm đó một lúc lâu rồi mới chống tay ngồi dậy. Lưng đau, tay rát, nhưng điều làm ông nghẹn ngào nhất lại là một câu tự thốt ra: “Tôi sống thế này… để làm gì?”

Câu nói ấy nhẹ như gió, nhưng nó xoáy vào tim ông như hòn sỏi ném trúng mặt nước phẳng lặng sau mùa gặt. Ông đã sống mấy chục năm gồng gánh đủ thứ, chỉ để rồi ngã trong chính căn nhà mình, giữa những món đồ cũ kỹ mà ông chẳng nỡ vứt bỏ – cũng như ông đã không nỡ buông bỏ hình ảnh một người đàn ông luôn phải mạnh mẽ.

Sau lần ngã ấy, ông bắt đầu thay đổi. Không rầm rộ, không tuyên bố gì, chỉ là những thay đổi bé xíu, nhưng đủ để thấy ông đã khác. Ông ngồi uống trà lâu hơn, lắng nghe tiếng lá rơi trong vườn, nhìn ánh nắng lấp lánh trên tàu chuối, mùi hoa bưởi len qua cửa sổ. Có hôm, ông làm rơi cái muôi, nó lăn xuống đất, ông không mắng mình nữa, chỉ thở ra một tiếng: “Lỡ rồi.” Và ông cúi xuống, nhặt nó lên, rửa sạch, tiếp tục nấu canh. Nhẹ.

Người ngoài nhìn vào thì chẳng có gì đáng kể. Nhưng vợ ông hiểu – đó là ông đang học cách tha thứ cho chính mình. Tha thứ không phải vì mình đúng, mà vì mình đã quá lâu không cho mình cơ hội được dịu dàng.

Từ đó, ông Duy sống chậm lại một chút. Không phải lười biếng, mà là điềm đạm. Mỗi khi buồn, ông không nén lại mà cho phép mình ngồi yên, để nỗi buồn đi qua như đám mây xám trôi chậm trên nền trời vàng nhạt. Ông không trách mình nữa mỗi khi làm chưa đủ, không so mình với ai khác, không tự hỏi “lẽ ra phải giỏi hơn”. Ông sống như thể đang ôm lấy đứa bé từng bị ông bỏ quên – chính mình.

Có lần ông đi chợ về, tay run vì trời lạnh, đánh rơi túi trứng. Trứng vỡ, văng ra sân. Người khác chắc đã bực lắm, còn ông thì ngồi xổm xuống, vừa nhặt vừa cười: “Còn trứng là còn ăn được cháo.” Một câu nói đơn sơ, mà vợ ông nghe xong thì lặng người – vì bà biết, đó là lần đầu tiên sau bao năm, ông buông được một điều gì đó trong lòng.

Từ bi với bản thân không phải là nuông chiều. Cũng chẳng phải là ngụy biện cho cái sai. Mà là biết mình cũng có lúc yếu đuối, biết mình cũng đang tập sống mỗi ngày, và biết rằng – người cần được thương đầu tiên, không ai khác, chính là người mà ta vẫn gặp mỗi sáng trong gương.
—
Rằng: trong lẽ phải có người,
Có nhân, có ngãi, có lời, có tâm.

Share158Tweet99

Bài cùng chuyên mục

Bà tổ trưởng khu phố và tiếng loa giữa trưa

Bà tổ trưởng khu phố và tiếng loa giữa trưa

2k
Sống từ bi – không phải để thành Phật, mà để làm người cho trọn

Sống từ bi – không phải để thành Phật, mà để làm người cho trọn

2k
Từ bi trong ánh nhìn – nhìn khác, lòng cũng khác

Từ bi trong ánh nhìn – nhìn khác, lòng cũng khác

2k
Từ bi với người từng làm ta đau – là khi mình không để hận đó lớn lên nữa

Từ bi với người từng làm ta đau – là khi mình không để hận đó lớn lên nữa

2k
Bát cơm nóng cũng có thể là từ bi

Bát cơm nóng cũng có thể là từ bi

2k
Từ bi không mù quáng. Không phải mười bốn cũng ừ, mười tư cũng gật

Từ bi không mù quáng. Không phải mười bốn cũng ừ, mười tư cũng gật

2k
Một bữa cơm ngon cũng là từ bi với bản thân

Một bữa cơm ngon cũng là từ bi với bản thân

2k
Không nói “ Thương” bao giờ. Mà ai cũng nhớ.

Không nói “ Thương” bao giờ. Mà ai cũng nhớ.

2k
Từ bi – Bắt đầu từ việc bớt cằn nhằn

Từ bi – Bắt đầu từ việc bớt cằn nhằn

2k
Trang chủ

Từ bi là gì mà nghe mềm yếu vậy ?

2k

Discussion about this post

NHÀ THUỐC UY TÍN – TIN CẬY TÀI TRỢ

Bài viết hay

Gieo hạt Từ bi

Tôi đang học cách bớt ghét

2k
Thực hành Từ bi

Gieo nhân gì – gặt quả ấy: Từ bi không phải sự ban ơn

2k
Thực hành Từ bi

Từ bi trong Tứ vô lượng tâm: Không riêng ai, không vì ai

2k
Chuyện kể đời thường

Từ bi với người từng làm ta đau – là khi mình không để hận đó lớn lên nữa

2k
Chuyện kể đời thường

Từ bi không mù quáng. Không phải mười bốn cũng ừ, mười tư cũng gật

2k
Gieo hạt Từ bi

Mưa hồng trần

2k
Phóng sinh và Yêu thương

Yêu thương động vật không bắt đầu từ việc nuôi, mà từ việc không xua đuổi

2k
Gieo hạt Từ bi

Không giúp người, sao lại giúp chó mèo? – Khi tình thương cần soi lại gốc rễ

2k
Chuyện kể đời thường

Từ bi là gì mà nghe mềm yếu vậy ?

2k
Phóng sinh và Yêu thương

Thương một sinh linh – Không chỉ là thả ra, mà là không làm khổ thêm

2k
Phóng sinh và Yêu thương

Thả cá không đúng cách – Phóng sinh hay phóng… nhầm?

2k
Phóng sinh và Yêu thương

Bắp và một tuần học thương yêu

2k
Load More

Danh mục bài viết

  • Ăn chay và Sự sống
  • Bún Miến Phở
  • Chuyện kể đời thường
  • Đạo và Đời
  • Gieo hạt Từ bi
  • Phóng sinh và Yêu thương
  • Sách nói podcast
  • Thực hành Từ bi
  • Từ Bi Ngân Hà
  • Từ Bi Thái Bình
  • Từ bi trong Đời sống
  • Từ bi trong Giáo lý
  • Từ bi với muôn loài
  • Video

TỪ BI LÀ GỐC RỄ CỦA ĐẠO PHẬT.

TRAO YÊU THƯƠNG – HÓA GIẢI KHỔ ĐAU

TuBi.vn làm một trong những dự án về Quan điểm sống do Ngọc Kỳ Lân Y Đường tài trợ. Dựa trên quan điểm Trao yêu thương – Hóa giải khổ đau, mỗi bài viết là một hạt giống, mỗi câu chuyện là một giọt mưa, và mỗi chia sẻ từ bạn đọc là một ánh mặt trời.
Rất mong nhận được sự quan tâm, hỗ trợ, đóng góp về tin tức, nội dung, hình ảnh, bài viết. Xin vui lòng liên hệ email : tubithaibinh@gmail.com | Zalo, Đt : 05.8888.8478

Copyright 2025. TuBi.vn | Tài trợ bởi NgocKyLanYDuong.Com

DMCA.com Protection Status

CHUNG TAY HOẰNG PHÁP

TuBi.vn là hệ thống phi lợi nhuận. Khả năng duy trì, mở rộng dự án hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của Quý vị. Vui lòng cân nhắc quyên góp một lần hoặc hàng tháng. Một nén cũng thơm, một tiền cũng quý. Và may mắn sẽ thường xuyên đến với Quý vị và Gia đình.

Tk : 9918008589 | Vietcombank | Nguyen Duy Trinh.

Hãy ghi Họ tên để chúng tôi Vinh danh Quý vị trong Ngôi đền Từ Bi.

  • Trang chủ
  • Giới thiệu
  • Điều khoản sử dụng
  • Quyền riêng tư
  • Liên hệ

Welcome Back!

Login to your account below

Forgotten Password?

Retrieve your password

Please enter your username or email address to reset your password.

Log In

Add New Playlist

No Result
View All Result
  • Từ bi trong Giáo lý
  • Đạo và Đời
  • Từ bi trong Đời sống
  • Từ bi với muôn loài
  • Gieo hạt Từ bi
  • Video