Hò ơ ớ
Có ai từng sống vì người, mà rồi thiên hạ vội cười đi qua.
Có ai từng sống quên mình, mà thương thiên hạ chân tình bao la.
Quen sống đời mạnh mẽ,
Nhưng không thấy bóng mình.
Mái nhỏ che mưa gió,
Mà lo người bình yên.
Cùng người… quên mất cùng ta,
Cùng là một kiếp – cùng thân hoa.
Cùng cần một chỗ cùng về,
Cùng hoa nép bóng bên lệ chiều rơi.
Thương ai phải cố mãi hoài,
Thương ai chẳng lúc buông vai thở dài.
Thương mình… như thể thương ai,
Thương ai giữ lấy ngày mai thương mình.
Chiều ngang mái ngói đỏ,
Gió lùa thơm tóc xanh.
Nắng mỏng trôi tà áo,
Tối vuốt lại tháng dài.
Cơm chiều sương khói thoảng,
Trà chiều cạn vấn hương.
Cuối chiều ta đã hiểu,
Chiều người ta chiều ta.
Thương người… quên mất thương ta,
Thương cùng một kiếp – thương thân hoa.
Thương cần một chốn thương về,
Thương hoa nép bóng bên lề chiều rơi.
Thương ai phải cố mãi hoài,
Thương ai chẳng lúc buông vai thở dài.
Thương mình… như thể thương ai,
Thương ai giữ lấy ngày mai thương mình.
Đây là tác phẩm tâm huyết của website www.TuBi.vn và Ngọc Kỳ Lân Y Đường.
#TuBi #TuBiThaiBinh
Discussion about this post