Một câu Tình – một câu Tỉnh
Hò ơ ơ ơi…
Có người thương khắp thế gian,
Mà quên tỉnh táo lỡ mang muộn phiền…
Thấy ai cũng thuận cho yên,
Mấy khi suy ngẫm cho riêng lòng mình…
Thương ai, chớ vội ngả sang,
Một lần mềm dạ… hai phen ngỡ ngàng.
Lòng son chẳng ngại gian nan,
Mà thương lạc lối, muôn vàn bão giông…
Thương ai phải cứ miệt mài,
Thương ai cũng gửi u hoài thở than.
Thương sao nhẹ gánh đa đoan,
Thương sao cho bớt trái ngang đoạn trường.
Thương ai cũng nghĩ gần xa,
Thương cho vẹn nghĩa, cả nhà an vui.
Nhân sinh nhường chút ngậm ngùi,
Từ tâm hé nở những mùi yêu thương.
Một chữ Tình – phải đủ thương,
Một câu Tỉnh – để lối đường thảnh thơi.
Thương người nhẹ bước vào đời,
Cũng là giữ lấy nụ cười cho ta.
Giữ cho tình sáng đôi mi,
Giữ cho tỉnh thức còn ghi giữa lòng.
Giữ cho Từ trải niềm vui,
Giữ cho Bi dắt muôn người khỏi đau.
Một người nặng tiếng cho yên,
Một người khẽ nói mà hiền lời trao.
Nói sao nhẹ chạm – nhẹ đau,
Cho người thấm được, cho nhau còn mình.
Xin cứ lặng lẽ mà trong,
Xin cứ ấm áp mà mong một đời.
Xin gieo một thoáng thảnh thơi,
Xin ngày gặp lại rạng ngời mắt môi.
Đây là tác phẩm tâm huyết của website www.TuBi.vn và Ngọc Kỳ Lân Y Đường.
Discussion about this post